Hai Người Lính Ngự Lâm (I)

Hai Người Lính Ngự Lâm (I)
Hai Người Lính Ngự Lâm (I)NameHai Người Lính Ngự Lâm (I)
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Hai Người Lính Ngự Lâm
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionQuyển sách bán chạy ở Fontaine, kể về câu chuyện đan xen giữa âm mưu và phục thù, giữa chính nghĩa và tà ác.

Item Story

...
Ông lão đầu hai thứ tóc cẩn thận đặt sáu viên đạn đặc chế lên bàn, dùng đôi mắt đã gần như mù hẳn nhìn cặp anh em trước mắt.
"Sáu viên đạn. Vậy đã đủ chưa?" - ông lão hỏi.
"Đủ rồi." - người anh trả lời.
Ông lão thở dài. Ông đã thực hiện được lời hứa của mình, dạy hết những gì mình biết cho hai anh em cô nhi nằm trước cửa nhà mình mười lăm năm trước.
Kiếm thuật, bắn súng, những mánh khóe lừa người...
Làm cách nào để lẻn vào trong một dinh thự mà không bị chó săn phát hiện, làm cách nào để khiến một người ra đi trong lúc ngủ mê mà không để lại dấu vết, và cả, làm cách nào để bóp cò súng mà không hề do dự...
"Sáu viên đạn, sáu mạng người..." - ông lão lẩm bẩm.
"Không" - cô em gái nói. "Chỉ năm mạng thôi."
"Có một người, chúng con phải cho hắn ta hai viên."
Ông lão không nói gì, ông chưa bao giờ hỏi hai anh em tại sao lại chọn ông, cũng chưa bao giờ hỏi bọn họ định làm thế nào, cũng giống như thầy ông năm đó chưa bao giờ hỏi ông vậy.
Thế nhưng trong lòng ông lão vẫn cảm thấy xót thương cho hai học trò của mình. Đôi mắt sắp mù hẳn của ông đã nhìn thấy quá nhiều thứ trong đời, nhiều hơn bất cứ kẻ nào trong thành phố này.
"Báo thù là con đường không thể quay đầu lại, các con của ta" - ông nói. "Tri thức mà các con học được từ chỗ ta, đủ để đem lại cuộc sống trù phú, sung túc cho các con."
"Ta không muốn các con bước lên con đường giống như ta. Đôi mắt này, chính là sự trừng phạt mà thần linh giáng xuống đầu những kẻ báo thù." - ông cố hết sức mở đôi mắt vẩn đục của mình, muốn nhìn kỹ hai anh em họ.
"Chúng con đã bị giết chết từ hai mươi năm trước rồi" - người anh nói. "Nếu không đưa sáu viên đạn này về nơi chúng nó nên đi, bọn con sẽ không bao giờ quay trở lại đất nước của kẻ sống được nữa."
Ông lão không nói gì nữa. Từ lúc ông nhận nuôi hai anh em họ, ông biết ngày này kiểu gì cũng sẽ đến.
"Được... vậy ta không khuyên gì thêm nữa." - ông dùng tay chống cơ thể mình đứng dậy. Giờ phút này, dù chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đủ rút hết sức lực của ông.
Nhưng dù vậy, ông vẫn muốn đi vòng sang phía bên kia bàn, ôm lấy hai học trò thân yêu của mình. Ông biết, đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
"Ngoài sáu viên đạn này ra, các con còn cần gì khác không?" - ông lão hỏi câu cuối cùng.
"Dạ không." - người anh nói.
Ông lão phát hiện người em gái đứng bên cạnh nhíu mày. Tuy ông không nhìn thấy, nhưng ông cảm nhận được.
"Sao vậy Iris?" - ông lão hỏi. Từ trước đến giờ, ông vẫn thích cô học trò Iris này hơn, tâm tư tinh tế, giàu tình cảm, nhưng đôi tay cầm súng không hề run rẩy.
"Thật ra con có một yêu cầu." - hướng về phía vườn hoa của ông lão ngoài cửa sổ, Iris nói.
"Con có thể hái vài bông Tường Vi Cầu Vồng của người không?"
...

..."Hai Người Lính Ngự Lâm", trang 224.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton