Bài Ca Về Kỵ Sĩ

IconNameRarityFamily
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (I)
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (I)3
RarstrRarstrRarstr
Book, Bài Ca Về Kỵ Sĩ
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (II)
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (II)3
RarstrRarstrRarstr
Book, Bài Ca Về Kỵ Sĩ
items per Page
PrevNext

Bài Ca Về Kỵ Sĩ (I)

Bài Ca Về Kỵ Sĩ (I)
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (I)NameBài Ca Về Kỵ Sĩ (I)
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Bài Ca Về Kỵ Sĩ
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionNhững bài thơ đã được lưu hành từ thời của tầng lớp quý tộc cũ được cho là tự thuật của Ragnvindr - "kỵ sĩ bình minh". Kể lại câu chuyện của anh khi còn là kỵ sĩ phục tùng.
Tôi đi qua mỗi một con đường ở Mondstadt
Trong không khí toát ra hơi thở của sự bất hạnh và mùi vị sự chìm đắm
Tôi nhìn thấy sự quyền quý cao ngạo,
Tôi nhìn thấy đám người nghèo đáng thương.
Phố phường đen tối như mạng nhện, phân tách họ thành hai phần,
Tiếng kêu nhỏ trong đêm khuya, chính là tiếng xiềng xích của trái tim.

Khi tuần đêm ở phố phường Mondstadt,
Đồng liêu và thượng cấp từng nói rằng:
"Chúng ta là kỵ sĩ của ánh sao, hãy luôn ngẩng cao đầu!
Lá cờ cao quý trong ánh sao, mới là đạo thủ hộ!"
Thế nhưng tôi chưa từng ngẩng đầu nhìn sao trời, cũng chưa từng nhìn lá cờ ấy,
Tôi chỉ không thể làm ngơ những ngõ hẻm bẩn thỉu ấy.

Người bán hàng khóc trong lặng lẽ,
Tiếng than kèm theo máu của binh sĩ già,
Trên con đường chết lúc nửa đêm,
Thiếu nữ bị giới quý tộc vứt bỏ đang cầu nguyện lòng thương từ Barbatos.
Gió lạnh thê lương thổi vào giáo đường,
Mang theo ai oán, rạch từng vết lên bức tường cung điện tráng lệ.

Tiếng thở dài của mỗi người mẹ,
Tiếng khóc than của mỗi đứa trẻ.
Đủ để phá vỡ tấm khiên kiên cố nhất,
Đủ để uốn cong thanh thương sắc bén nhất.

Những âm thanh ấy khiến tôi run lên.
Thế nhưng trong cung điện và thành lũy cao vút,
Trong thánh địa hùng vĩ của gió tây...
Tiếng than khóc ấy chẳng ai nghe thấy.

Bài Ca Về Kỵ Sĩ (II)

Bài Ca Về Kỵ Sĩ (II)
Bài Ca Về Kỵ Sĩ (II)NameBài Ca Về Kỵ Sĩ (II)
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Bài Ca Về Kỵ Sĩ
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionNhững bài thơ đã được lưu hành từ thời của tầng lớp quý tộc cũ được cho là tự thuật của Ragnvindr "kỵ sĩ bình minh". Kể lại câu chuyện của anh và cuộc gặp gỡ đầy duyên phận với một người múa kiếm.
Một ngày nào đó ánh ban mai lóe sáng,
Người vũ công dừng chân tại Mondstadt, dùng kiếm làm tiếng hát.
Cho dù toàn thân bị xiềng xích trói buộc,
Thế nhưng vẫn chìm đắm trong tiếng ca.
Đó là bài hát tự do, một bình minh rực rỡ hơn bên ngoài bức tường cao,
Những bài dân ca được cất lên bởi người dân tự do.

Cô là ánh sáng của gánh hát rong,
Cũng là hung thủ mưu sát quý tộc.
Tôi từng hỏi cô ấy: "Sao lại muốn lật đổ quý tộc của chúng tôi,
Bạn có biết, họ là thủ lĩnh của chúng tôi?"

"Sao họ lại sai mọi người xây tường cao?"
Tiếng nói của cô gái mang theo hơi thở của làn gió nhẹ,
"Nếu bạn cho rằng gió là người bạn đồng hành,
"Nếu mọi người từng có tự do?"

Cô là người lắng nghe sự cô độc, kể về câu chuyện xưa kia,
Nói về giới quý tộc cổ có thần lực,
Kể về thiên sứ, các thần và ác long của ngày xưa,
Giảng đến thần linh và con dân của ngài ở mỗi một đất nước,
Tất cả truyền kỳ cô đều chuyển thành lời ca,
Tiếng hát lại theo gió thổi khắp đất nước.

Trong đấu trường của quý tộc, cô một lần nữa cầm kiếm cất tiếng hát.
Đó là bài hát cuối cùng của cô, nhưng cũng không còn là một mình nữa.
Kỵ sĩ vô danh đem theo thanh kiếm của cô rời khỏi đấu trường đẫm máu,
Chôn ở vùng đất có gió hội tụ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton