Câu Chuyện Ngàn Đêm III

Câu Chuyện Ngàn Đêm III
Câu Chuyện Ngàn Đêm IIINameCâu Chuyện Ngàn Đêm III
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Câu Chuyện Ngàn Đêm
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTrong thời kỳ tai họa, học giả lưu lạc đi khắp rừng mưa, sa mạc và thành bang, thu thập và biên soạn lại bộ câu chuyện. Tương truyền câu chuyện mà tác giả đã thu thập được là vô số, nhưng giờ đây chỉ còn vài phần sót lại.

Item Story

Câu Chuyện Về Vương Tử Và Thú Thồ Hàng

Rất lâu, rất lâu về trước, vào những năm tháng mà Cảng Ormos vẫn do các Dey giương buồm khắp các biển thống trị, đã từng có một vị Dey dũng mãnh, chinh phục được vô số hòn đảo và bí cảnh, cũng nhờ vậy mà thu được rất nhiều kỳ trân dị bảo, trở thành người giàu có bậc nhất ở Cảng Ormos. Thế nhưng, do quanh năm chinh chiến trên biển cả, nên mãi đến khi về già thì vị Dey này mới có được một mụn con duy nhất, kết quả là không chờ được đến lúc vương tử trưởng thành thì ông đã qua đời.
Chàng vương tử trẻ tuổi tuy được kế thừa gia tài của Dey để lại, nhưng không đủ sức thống lĩnh binh quyền của cha, lại không được những trưởng giả đức cao vọng trọng dẫn dắt, nên đã nhanh chóng rơi vào cuộc sống ăn chơi sa đọa. Phố phường phồn vinh của Cảng Ormos giống như một con thú nuốt vàng, di sản của Dey đã bị vương tử tiêu sạch chỉ trong vài năm, lại còn thêm một khoản nợ lớn. Chờ đến khi vương tử quay đầu nhìn lại, thì nhà cửa đã trống không, cả một đồng Mora cũng không tìm được. Sau khi bán nhà và đuổi việc nô bộc cuối cùng, vương tử cùng đường chỉ có thể đi đến ngôi miếu trong thành, nơi đây thờ phụng vị thần cổ xưa đã phù hộ cho các thủy thủ, nhờ có sự bố thí từ cha của vương tử mà mới được nguy nga như ngày nay.
Vương tử cầu xin sự giúp đỡ từ tư tế của ngôi miếu, "Trưởng lão đa tri, ta vốn là con của Dey chinh phục bảy vùng biển, nhưng lại vì hoang phí vô độ mà rơi vào cảnh này, xin ngài từ bi, chỉ cho ta một con đường, để ta có thể trả hết nợ nần, chuộc lại ngôi nhà của mình. Ta xin thề từ đây sẽ sửa sai và làm lại từ đầu, làm một người biết an phận thủ thường."
"Vương tử trẻ tuổi" Tư tế nói, "Vận mệnh của người phàm tuy đã được chư thần định sẵn, nhưng cũng là do chính bản thân họ viết nên. Giờ đây nếu ngài đã phát nguyện sửa sai làm lại, thì cũng nên chăm chỉ lao động ngay từ bây giờ, cớ sao vẫn muốn tìm cơ hội ngồi mát ăn bát vàng?"
Vương tử giận dỗi nói, "Cha của ta từng bố thí rất nhiều cho ngôi miếu này, nếu mà tính kỹ, thì những tượng thần dát vàng này, và thậm chí là chi tiêu của các người thì cũng hết một nửa là thuộc về ta, và ta đến là để đòi lại khoản nợ này!"
"Vương tử ngạo mạn, sao ngài có thể đưa ra giao dịch với thần linh?" Tư tế nói, "Nhưng nể tình cha của ngài, nếu ngài có thể hứa với ta sẽ an phận thủ thường từ đây, chăm lo làm lụng, thì ta sẽ nói cho ngài biết cách làm giàu trở lại."
Vương tử đã thề trước tượng thần, thế là tư tế đã chỉ dẫn anh đến khu chợ ở bến cảng. Vương tử đã đến khu chợ, trước mặt là một phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trông rất giàu có, đang đứng trông nom một con thú thồ hàng gầy yếu.
Vương tử bước lên hỏi, "Phu nhân tôn quý, có việc gì tôi có thể phụ giúp cho bà không?"
"Cậu đến đúng lúc lắm." Người phụ nữ đó trả lời, "Ta có việc gấp phải ra khơi, đang lo lắng không ai thay ta chăm sóc cho con thú này, nếu cậu giúp ta việc này, đợi ba tháng sau ta quay về, sẽ trả cậu mười triệu Mora để đền đáp."
Vương tử nghe xong vô cùng vui mừng.
"Nhưng," người phụ nữ nói tiếp, "Cậu không được cho nó ăn no, cũng không được nói chuyện với nó, nếu không, cậu sẽ mất luôn cả những gì cậu đang có."
"Mình còn gì để mất sao?" Vương tử nghĩ thầm, thế là cậu đã mạnh miệng đồng ý, người phụ nữ giao con thú thồ hàng cho cậu. Ba tháng sắp qua đi, vương tử cũng làm theo lời dặn dò của người phụ nữ đó, chưa từng cho thú thồ hàng ăn no, cũng không nói với nó câu nào, mãi cho đến buổi tối của đêm cuối cùng.
Hôm đó, vương tử đang ngồi trước đống lửa và suy nghĩ về cuộc sống sau khi nhận được thù lao, trong lúc hứng khởi, bèn nói với thú thồ hàng, "Thú thồ hàng à thú thồ hàng, cũng nhờ có ngươi mà ta mới giàu có trở lại, nếu ngươi có yêu cầu gì, ta nhất định sẽ đáp ứng cho."
Nghe thấy lời này, con thú thồ hàng đột nhiên bật khóc, "Vương tử tôn kính, tôi không có mơ ước gì, chỉ ước rằng được ăn một bữa no vào ngày cuối cùng."
Nghe thú thồ hàng có thể mở miệng nói chuyện, vương tử vô cùng kinh ngạc, vì sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ mà anh đã nhanh chóng quên mất lời dặn dò của người phụ nữ kia, xoay người lấy cỏ và nước từ trong chuồng gia súc ra.
"Vương tử tốt bụng của ta." Thú thồ hàng sau một bữa no nê đã nói, "Tôi vốn theo hầu hạ cho thần linh của trời cao, vị vua thống trị của các phiên quốc trong biển cát, nhưng lại bị phù thủy ác độc kia lừa gạt, biến thành bộ dạng như thế này. Nếu ngài có thể mở lòng từ bi, thả ta về biển cát, ta xin hứa trước vị vua của mặt trời, sẽ ban cho ngài tài sản vô biên, nhiều hơn so với những gì ả phù thủy kia cho ngài."
Vương tử nghe xong lời của thú thồ hàng bèn bán tín bán nghi, quyết định giấu nó đi, rồi mình thì nấp ở một góc chờ người phụ nữ kia trở về.
Ngày hôm sau, quả nhiên người phụ nữ đó đã đến khu chợ, nhưng không tìm được vương tử và thú thồ hàng.
"Tên ăn mày nuốt lời!" Người phụ nữ chửi rủa, "Nếu để ta bắt được, ta sẽ nhốt ngươi vào bình ma nhỏ nhất, chịu khổ muôn đời."
Nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ, vương tử đã tin lời của thú thồ hàng. Chờ đến khi người phụ nữ rời đi, anh bèn chuẩn bị thả con thú thồ hàng đó. Trước khi đi, thú thồ hàng nói với anh, "Vương tử nhân từ, nguyện chư thần sa mạc sẽ phù hộ anh, tôi sẽ giữ lời hứa của mình, ban cho anh tài sản vô biên và niềm vui sướng vô tận. Nhưng chỉ có chuyện này, tuyệt đối không được truy hỏi nguồn gốc của chúng, nếu không, anh sẽ mất đi cả những gì mình đang có."
Làm theo chỉ dẫn của thú thồ hàng, vương tử đi đến một nơi bí ẩn ở biên giới sa mạc, quả nhiên đã tìm thấy một tòa cung điện cao to lộng lẫy, vách tường đều được trang trí bằng vàng và bảo thạch, cánh cổng được làm bằng vàng thuần khiết, một nam gia nhân tuấn tú đang dẫn theo một nhóm các cô gái đứng ở cổng nghênh tiếp anh.
Từ đây, vương tử lại được sống cuộc đời chìm đắm trong tửu sắc, ngày ngày nam gia nhân sẽ đem đến vô số kim ngân châu báu, sơn hào hải vị dâng lên cho vương tử, các nhạc công vũ nữ cũng được thay đổi mỗi ngày, cứ như thế đã ba năm trôi qua.
Phải biết rằng sự hưởng thụ vui vẻ đến đâu rồi cũng sẽ có lúc chán ngán, một ngày nọ vương tử tỉnh lại sau bao ngày say khướt, đột nhiên phát hiện, "Mình đã chán ngán cuộc sống hiện tại, cần phải tìm kiếm sự kích thích mới. Năm đó chính vì mình không nghe lời căn dặn của mụ phù thủy nên mới có được cuộc sống tốt đẹp như hiện nay. Con thú thồ hàng tự xưng là phiên vương đó, chắc là sợ mình phát hiện ra bí mật của hắn, nên mới che giấu mình. Nếu có thể nghe ngóng được nguồn gốc của khối tài sản này, mình nhất định sẽ có thêm nhiều niềm vui."
Thế là vương tử gọi người hầu trung thành của mình đến, hỏi rằng, "Nô bộc trung thành của ta, ngươi có thể nói cho ta biết kim ngân châu báu, sơn hào hải vị, và cả những nhạc công vũ nữ mà ngươi đưa đến mỗi ngày, rốt cuộc là từ đâu mà đến không?"
"Điều đó là đương nhiên, thưa chủ nhân tôn kính." Nam gia nhân trả lời, "Mỗi ngày tôi tới lui giữa sa mạc và cung điện, mọi thứ ngài dùng hằng ngày đều lấy từ biển cát. Vũ nữ xinh đẹp vốn dĩ là những con lươn sa mạc, những thỏi vàng lấp lánh là cát vàng vô tận trong sa mạc, các món sơn hào hải vị cũng là do tôi đích thân làm ra."
"Còn tôi, nô bộc trung thành của ngài." Nam gia nhân ngừng trong chốc lát, "Chẳng qua là một con Bọ Thánh Kim nhỏ bé mà thôi."
Lời nói vừa dứt, cung điện vốn dĩ huy hoàng kia lập tức tan vỡ, trong phút chốc vương tử phát hiện ra mình đang ngồi trên một cồn cát thấp, xung quanh ngoài sâu bọ thì không còn gì khác.
Phải qua rất lâu, vương tử mới định thần trở lại, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại vô cùng đau buồn và hối hận. Thế nhưng, những thứ đã mất đi nếu muốn có lại đâu phải là chuyện dễ dàng, cuối cùng vương tử trở thành một kẻ lang thang, không còn cảm thấy được niềm vui nữa. Rồi sau đó, mỗi khi anh gặp được một người đồng ý nghe anh kể chuyện, thì sẽ kể lại câu chuyện thế này...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton