Câu Chuyện Ngàn Đêm I

Câu Chuyện Ngàn Đêm I
Câu Chuyện Ngàn Đêm INameCâu Chuyện Ngàn Đêm I
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Câu Chuyện Ngàn Đêm
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTrong thời kỳ tai họa, học giả lưu lạc đi khắp rừng mưa, sa mạc và thành bang, thu thập và biên soạn lại bộ câu chuyện. Tương truyền câu chuyện mà tác giả đã thu thập được là vô số, nhưng giờ đây chỉ còn vài phần sót lại.

Item Story

Câu Chuyện Về Người Vô Ảnh

Trên lục địa đã từng có một nhóm người vô ảnh sinh sống.
Họ sống một cuộc đời rất giản dị, không hay biết gì về thế giới bên ngoài nơi cư trú.
Cho đến một ngày kia, nhà mạo hiểm lạc đường đã phát hiện ra họ. Người vô ảnh đã kinh ngạc phát hiện ra nhà mạo hiểm này có một tùy tùng đi theo, ít nói mà trung thực. Nhà mạo hiểm cũng cảm thấy kinh ngạc không kém, không ngờ ở một nơi trên lục địa này lại có một tộc người tồn tại nhưng khi ở dưới ánh mặt trời lại không có bóng đổ.
"Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến sẽ có phát hiện như thế này." Nhà mạo hiểm nói.
"Mơ? Người của chúng tôi đã rất lâu rồi không nằm mơ." Một người trong nhóm người vô ảnh đã nói, "Những người lớn tuổi từng nói, tất cả mọi giấc mơ đều đã mơ qua hết rồi."
"Trong chiếc bóng có chất chứa bí mật của linh hồn. Anh không có chiếc bóng, nên cũng không có giấc mơ." Nhà mạo hiểm nói, "Có lẽ mọi người đã từng có chiếc bóng, cũng giống như mọi người đã từng nằm mơ."
"Nếu đã như vậy, tôi nên đi đâu tìm thứ mà tôi đã đánh mất?"
"Hãy vào rừng rậm đi, trong đó có rất nhiều giấc mơ, người bắt mộng có lẽ sẽ có dư dả giấc mơ để chia cho anh."
Người vô ảnh trẻ tuổi đã bỏ lại quê hương sau lưng mình, vượt quãng đường dài để đến khu rừng rậm mà nhà mạo hiểm đã nói. Nơi sâu thẳm trong khu rừng có trùng trùng điệp điệp những chiếc bóng. Bóng của mây, bóng của cây cối, thậm chí cả những con chim bé nhỏ cũng có thể để lại chiếc bóng thật to trên mặt đất mềm mại.
Ngày qua ngày, anh ấy đi len lỏi qua những chiếc bóng trùng điệp ấy. Trong chiếc bóng có ẩn chứa bí mật của linh hồn, anh ấy nghĩ, trong bao la bí mật này, chỉ có một mình anh là người không có bí mật. Thế là một hôm nọ anh phát hiện, tất cả mộng cảnh đều mở ra với anh, anh không có giấc mơ của mình, nhưng nhờ vậy mà được bước vào giấc mơ của người khác.
Trong rất nhiều mộng cảnh mà anh đã đi qua, giấc mơ của chim có sắc màu rực rỡ, giấc mơ của hổ có hơi thở thơm tho, nhưng anh không hề gặp được người bắt mộng, cũng không tìm thấy được cái gọi là giấc mơ dư thừa. Giấc mơ, chiếc bóng và thực tại này... tương ứng nhau, anh ấy nghĩ, có lẽ nhà mạo hiểm đã lừa mình, hoặc có lẽ hoàn toàn không tồn tại giấc mơ vô chủ, cũng giống như không hề có chiếc bóng vô chủ.
Vào lúc anh gần như phải thừa nhận sự thất bại của mình, thì người bắt mộng đã tìm đến anh. Cuộc gặp gỡ xảy ra ở trong giấc mộng của ốc biển. Anh bước vào thời khắc cuối cùng, thử tìm kiếm những con sóng trắng và gió mặn trong đó, nhưng trong dư âm có chút đau thương, anh không có chút thu hoạch nào cả.
"Anh cũng giống như con ốc biển này, không thuộc về khu rừng rậm này."
Người nói là một cô gái. Anh nhanh chóng ý thức được, cô ấy chính là người bắt mộng mà nhà mạo hiểm đã nói, vì chiếc bóng của cô ấy giống như một tấm màn được đính đầy bảo thạch, có cảm giác màu sắc hòa lẫn một cách kỳ lạ.
"Tôi vẫn luôn tìm kiếm cô." Anh nói, "Có lẽ cô có giấc mơ dư thừa..."
"Đó là thứ dễ mất đi như sương mai..." Lời nói của người bắt mộng không chút bi thương, "Giấc mơ vô chủ sẽ không thể nào lưu giữ lâu dài. Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng cuối cùng chúng cũng đều biến mất."
"...Anh xem, giống như con ốc biển này... Chúng ta cũng nên rời đi thôi." Người bắt mộng kéo tay anh, dắt anh rời khỏi giấc mơ sắp tan biến đã không còn sóng trắng và gió mặn nữa.
Bên dòng suối róc rách, cô gái đã kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện, và truyền thụ cho anh bí quyết để vào giấc mơ. Sau đó, cô gái lại lặp đi lặp lại lời cảnh báo, về những điều cấm kỵ của người bắt mộng, ví như không được quay lại xem giấc mơ của người khác, bởi vì bí mật của người khác cũng giống như cái giếng sâu không đáy.
"Mộng ma xảo quyệt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Khi chúng phát hiện hành vi của anh, sẽ kéo đến và lôi anh vào nơi không có ánh sáng. Ở nơi đó không có biên giới của chiếc bóng, anh không thể nào rời khỏi, anh sẽ có thể phân biệt được ý nghĩa từ ngữ từ trong âm thanh xào xạc của chúng, đó là những cái tên cũ xưa đã không còn tồn tại ở bất cứ nơi đâu, chỉ được giữ lại trong hồi ức dần nhạt nhòa. Anh biết đó, không được nhắc đến tên người đã khuất, nếu không họ sẽ đến tìm anh..."
"Tôi từng tưởng các người đều không có chiếc bóng." Anh hỏi một cách thành thật, "Tôi từng tưởng rằng người bắt mộng cũng không có giấc mơ của mình, nên mới đi thu thập giấc mơ của người khác."
Cô gái không trả lời, chiếc bóng màu loang lổ của cô lay động như ngọn cỏ trong gió đêm.
Nhưng người vô ảnh trẻ tuổi quá muốn biết được đáp án, cho dù người bắt mộng đã bảo vệ chiếc bóng rất rốt, nhưng anh ấy vẫn tìm được cơ hội. Không giống như sinh linh lang thang trong rừng rậm, cánh cổng mộng cảnh của cô rộng mở, lối vào mộng cảnh của người bắt mộng là một con đường nhỏ gập ghềnh.
Quả nhiên, cô đã giấu bí mật của mình trong giấc mơ của người khác, anh ấy nghĩ, nhưng bí mật của cô là gì? Và đây là giấc mơ của ai?
Giấc mơ của người bắt mộng cũng trùng điệp như cánh rừng rậm, anh nhanh chóng bị mất đi phương hướng, trong bất giác, mộng ma đã muốn bám vào anh.
"Mình đã phạm vào điều cấm kỵ của người bắt mộng, nhưng cho dù có chăm chú nhìn vào chiếc giếng sâu không đáy, cũng không thể tìm được đáp án." Anh ấy nghĩ, "Cô ấy từng nói, nếu chờ đủ lâu, sẽ có thể nghe ra được cái tên từ trong âm thanh của chúng, chỉ cần như vậy, có lẽ chí ít sẽ biết được đây là giấc mơ của ai."
Thế là anh đã để mặc cho mộng ma đưa anh vào nơi sâu thẳm, nơi đó giống như lời mà cô gái đã cảnh báo, là một nơi không ánh sáng, không biên giới. Anh lắng nghe mọi âm thanh nhỏ vụn, mong tìm được từ ngữ đại diện cho cái tên từ trong đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng anh đã ghép ra được cái tên từ những âm tiết rời rạc. Cái tên này hình như có sức hút đặc biệt nào đó, khiến anh không kìm được mà đọc lên.
Sau đó anh mở mắt ra.
"Tôi đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ." Anh ấy nói, "Tôi nhìn thấy một cô gái bước vào giấc mơ của tôi, cô ấy trộm mất giấc mơ của tôi, trộm mất bí mật của linh hồn mà tôi chưa từng biết đến, từ đó tôi không còn chiếc bóng nữa. Hình như tôi nghe thấy cô ấy xưng hô tôi như thế này, cô ấy nói..."
"Anh biết đấy," Cô gái ngắt lời anh, "Không được nhắc tên của người đã khuất, nếu không họ sẽ đến tìm anh..."
Người bắt mộng ngồi bên dòng suối róc rách, chiếc bóng loang lổ lay động như ngọn cỏ trong gió đêm.
"Đó chỉ là một câu chuyện về người chết. Câu chuyện như vậy tôi đã kể cho anh nghe rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều thứ chưa được kể."
Thế là người bắt mộng tiếp tục kể cho người vô ảnh trẻ tuổi nghe về những câu chuyện mà chưa ai từng nghe...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton