Luận Kinh Cổ Xưa II

Luận Kinh Cổ Xưa II
Luận Kinh Cổ Xưa IINameLuận Kinh Cổ Xưa II
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Luận Kinh Cổ Xưa
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionMột cuốn tiểu sử được viết bởi học giả Sumeru thời cổ, hi lại những việc làm của Tiểu Vương trong năm thảm họa

Table of Content
Item Story
Item Story (Alt)
Gallery

Item Story

Nàng men theo ánh sáng loang lỗ, đi vào canh rừng đã bị nghiền nát. Mỗi bước đi đều có hàng ngàn đóa Sen Nilotpala nở rộ sau lưng nàng. Tất cả kiếp nạn, khói lửa, chết chóc và hủy diệt đều lùi bước trước trí tuệ diệu kỳ của nàng. Phồn hoa lại nở rộ giữa điêu tàn, đến nay vẫn còn tươi tốt, nhiều như đá sỏi trong dòng sông Ardravi. Gió lốc cũng vì tiếng ca của nàng mà dừng lại, hóa thành làn gió dịu dàng, lay nhẹ chiếc chuông nhỏ trên vạt áo của nàng, phát ra thanh âm vô cùng êm tai. Các linh sứ, tinh linh, người phàm lẫn những thứ không phải con người đều hoan hỉ an lạc, kính tụng tên của nàng, bởi vì nàng là hiện thân của sự thông tuệ, cũng là hiện thân của lương thiện.

Trong rừng sâu, nàng hái cỏ làm công cụ, hái hoa làm vương miện, thổi lên giai điệu Karrenay không tì vết. Chỉ trong khoảnh khắc, ngàn vạn ma quân đã hóa thành bụi mù tan biến, không thể tìm thấy ở đâu nữa. Nàng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của sinh linh trong rừng sâu, an ủi nỗi đau của chúng, cũng như khi xưa nàng từng thổi làn gió sự sống đến khắp biển cát, giống như người hầu gái đã đến ốc đảo vĩnh hằng thời xa xưa.

Nhưng mặt đất này vẫn đổ nát như thế, ác quỷ và tà ma đã nuốt chửng trái tim của nó, biến nơi đó thành chỗ ở của mình, trở thành hang động nơi ánh sáng của nhật nguyệt không thể chiếu rọi tới. Chúng lấy bụi đất làm châu báu, dùng bùn đất làm món ngon, khoác lông vũ như loài chim, nhưng lại không thể cất cánh giữa trời cao. Nàng đã hạ quyết tâm phải đến nơi đó, đến hang động tối đen đó, bước vào hang ổ tà ma chưa từng có người nào rời khỏi được, bước lên con đường không có lối về đó, bắt đầu hành trình nhân từ và thanh cao.

Nàng một mình đi vào trái tim phàm thế đã trở nên trống rỗng kia, sờ nhẹ vào gương mặt vĩnh hằng của nó. Thế rồi, nàng hóa thành Gaokerena bất hủ, cũng hóa thành bản thân trần thế. Mỗi tia linh tri, mỗi ngọn cỏ thơm, đều là ý chí bất hủ của nàng. Lại có biển hoa hừng hực nở rộ bên cạnh nàng, màu như ngọc bích, hương thơm như tường vi, mềm như áo trời, chim chóc vây quanh nàng ca hát, ca tụng cuộc sống mới mà nàng có được, cũng như người phàm vứt chiếc áo cũ nát đi, thay bằng bộ lễ phục mới tinh, vứt bỏ gông cùm xiềng xích vốn có, bước vào cung điện vĩnh cửu.

Item Story (Alt)

Nàng men theo ánh sáng loang lổ, đi vào cánh rừng đã bị nghiền nát. Mỗi bước đi đều có hàng ngàn đóa Sen Nilotpala nở rộ sau lưng nàng. Tất cả kiếp nạn, khói lửa, chết chóc và hủy diệt đều lùi bước trước trí tuệ diệu kỳ của nàng. Phồn hoa lại nở rộ giữa điêu tàn, đến nay vẫn còn tươi tốt, nhiều như đá sỏi trong dòng sông Ardravi. Gió lốc cũng vì tiếng ca của nàng mà dừng lại, hóa thành làn gió dịu dàng, lay nhẹ chiếc chuông nhỏ trên vạt áo của nàng, phát ra thanh âm vô cùng êm tai. Các linh sứ, tinh linh, người phàm lẫn những thứ không phải con người đều hoan hỉ an lạc, kính tụng tên của nàng, bởi vì nàng là hiện thân của sự thông tuệ, cũng là hiện thân của lương thiện.

Trong rừng sâu, nàng hái cỏ làm công cụ, hái hoa làm vương miện, thổi lên giai điệu Karrenay không tì vết. Chỉ trong khoảnh khắc, ngàn vạn ma quân đã hóa thành bụi mù tan biến, không thể tìm thấy ở đâu nữa. Nàng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của sinh linh trong rừng sâu, an ủi nỗi đau của chúng, cũng như khi xưa nàng từng thổi làn gió sự sống đến khắp biển cát, giống như người hầu gái đã đến ốc đảo vĩnh hằng thời xa xưa.

Chỉ là mảnh đất này vẫn đổ nát như thế, ác quỷ và tà ma đã nuốt chửng con tim của nó, lại chiếm cứ hang động đó làm nơi ở của chúng, hang động u ám mà ánh sáng của nhật nguyệt không thể chiếu đến. Chúng lấy bụi đất làm châu báu, xem bùn lầy như món ngon, khoác lông vũ như chim chóc, nhưng lại không thể nào bay lên trời cao. Thế là nàng đã hạ một chí nguyện lớn lao, thề sẽ đến nơi đó, đến nơi mục nát thối rữa, bước lên hành trình tẩy sạch sự khô cằn.

Các linh sứ, tinh linh, con người và những thứ không phải con người, dõi mắt nhìn nàng bước vào con tim của phàm thế nay đã trở thành hang động trống không, chạm nhẹ vào dung mạo vĩnh hằng đó. Thế là những thứ lương thiện, yên bình và tri thức mà nàng từng ban tặng cho trần thế đó, đã biến thành Gaokerena bất hủ, cũng đã hóa thành bản thân trần thế. Đây chính là thời khắc mà đóa hoa sen thuần khiết nở rộ. Lại có biển hoa rực rỡ bung tỏa bên cạnh nàng, màu như ngọc bích, hương như tường vi, mềm mại tựa áo trời. Chim chóc vây quanh nàng hát vang, ca tụng nàng có lại được hương thơm. Những năm tháng mà con người đánh mất sẽ tựa như làn gió đêm len lỏi giữa cánh rừng, không bao giờ tìm lại được, nhưng nàng lại có thể đi ngược hướng gió, đem thần thái nổi bật của ngày xưa tái hiện nơi trần thế, cũng giống như tư thái dung mạo vào lúc nàng đem hạt giống ban đầu rải xuống vùng biển cát vậy. Giống như bài ca tụng đã nói:

Thực hiện đại chí chuyện, giác ngộ đạo chân chính. Xóa bỏ mọi ưu phiền, lắng nghe hết mọi thứ.
Ánh quang minh cát tường, xua tan hận yêu ma. Nơi khô héo bao trùm, thánh trí sẽ sinh sôi.
Thấy trí tuệ quay về, trong trẻo không u ám. Tựa mặt trời chiếu rọi, ánh trăng giữa trời sao.
Hoa sen đều nở rộ, ánh chiếu khắp muôn nơi. Tại vùng an lạc này, tôi vui mừng ca hát.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton