Luận Kinh Cổ Xưa I

Luận Kinh Cổ Xưa I
Luận Kinh Cổ Xưa INameLuận Kinh Cổ Xưa I
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Luận Kinh Cổ Xưa
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionMột cuốn tiểu sử được viết bởi học giả Sumeru thời cổ, hi lại những việc làm của Tiểu Vương trong năm thảm họa

Table of Content
Item Story
Item Story (Alt)
Gallery

Item Story

...Ta không dám ngông cuồng nhắc đến tên thật của nàng, cũng không dám vượt quá bổn phận, dùng suy nghĩ phàm tục này để suy đoán tư thái của nàng. Ta Sunitha Cosamvi, nô bộc với chút kiến thức nông cạn này, chẳng qua là viết lại câu chuyện mình nghe được về nàng từ miệng các hiền nhân từng đi theo nàng, chứ không phải nghe ngóng từ nơi nào khác. Những lời này cũng giống như sự tồn tại của bản thân ta vậy, chân thật không dám sai lời.

Khi ánh trăng bị nghiền nát, đàn thú xuất hiện từ đáy vực, gặm nhắm ngàn vạn sinh linh. Những thứ được nàng tạo ra, không có bất kỳ thứ nào tránh được kiếp số bị tiêu diệt; những điều thiện, sự bình an và tri thức do nàng ban tặng khi đứng trước cái ác thuần túy cũng đã rụng rơi vô số. Dưới ánh trăng nhe nanh cười, làn sóng đen khô cằn lướt qua sa mạc và thung lũng, biến từng dòng suối từng có tường vi lượn quanh trở thành dòng nước vẩn đục. Sự ô uế của nó nhuốm bẩn mặt đất, người phàm vì tuyệt vọng mà run rẩy. Hiền giả gọi nó là Thủy Triều Đen, vì nó là cơn hồng thủy lan rộng, nuốt chửng tất cả thành thị, thôn trang và nơi hoang dã.

Nàng tận mắt chứng kiến mọi thứ, vì đau đớn và bi thương của sinh linh, nàng đau khổ rơi lệ. Nước mắt của nàng rơi xuống mặt đất, dập tắt tà hỏa đang thiêu đốt, mặt đất khô cằn đang nhiễm bẩn cũng nhờ vậy mà sinh ra đóa hoa đọng những giọt sương mai. Nhưng ngọn nguồn của tai ương vẫn đang rình rập dưới vùng đất khô cằn này, bóng tối chết chóc vẫn còn che kín ánh trăng vốn trắng ngần. Nên nàng đã hạ một chí nguyện lớn lao, quyết tâm cứu rỗi sinh linh trên mặt đất, cùng những linh sứ đi theo mình, bước lên con đường viễn chinh cuối cùng.

Item Story (Alt)

...Ta không dám ngông cuồng nhắc đến tên thật của nàng, cũng không dám vượt quá bổn phận, dùng suy nghĩ phàm tục này để suy đoán tư thái của nàng. Ta Sunitha Cosamvi, nô bộc với chút kiến thức nông cạn này, chẳng qua là viết lại câu chuyện mình nghe được về nàng từ miệng các hiền nhân từng đi theo nàng, chứ không phải nghe ngóng từ nơi nào khác. Những lời này cũng giống như sự tồn tại của bản thân ta vậy, chân thật không dám sai lời.

Khi ánh trăng bị nghiền nát, đàn thú xuất hiện từ đáy vực, gặm nhắm ngàn vạn sinh linh. Những thứ được nàng tạo ra, không có bất kỳ thứ nào tránh được kiếp số bị tiêu diệt; những điều thiện, sự bình an và tri thức do nàng ban tặng khi đứng trước cái ác thuần túy cũng đã rụng rơi vô số. Dưới ánh trăng nhe nanh cười, làn sóng đen khô cằn lướt qua sa mạc và thung lũng, biến từng dòng suối từng có tường vi lượn quanh trở thành dòng nước vẩn đục. Sự ô uế của nó nhuốm bẩn mặt đất, người phàm vì tuyệt vọng mà run rẩy. Hiền giả gọi nó là Thủy Triều Đen, vì nó là cơn hồng thủy lan rộng, nuốt chửng tất cả thành thị, thôn trang và nơi hoang dã.

Nàng tận mắt chứng kiến mọi thứ, vì đau đớn và bi thương của sinh linh, nàng đau khổ rơi lệ. Nước mắt của nàng rơi xuống mặt đất, dập tắt tà hỏa đang thiêu đốt, mặt đất khô cằn đang nhiễm bẩn cũng nhờ vậy mà sinh ra đóa hoa đọng những giọt sương mai. Nhưng ngọn nguồn của tai ương vẫn đang rình rập dưới vùng đất khô cằn này, bóng tối chết chóc vẫn còn che kín ánh trăng vốn trắng ngần. Nên nàng đã hạ một chí nguyện lớn lao, thề sẽ cứu rỗi sinh linh trên mặt đất, cùng những thị giả đi theo mình, bước lên con đường viễn chinh vinh quang.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton