Làm Phiền Rồi Guuji Hồ Ly Của Ta

Làm Phiền Rồi Guuji Hồ Ly Của Ta
Làm Phiền Rồi Guuji Hồ Ly Của TaNameLàm Phiền Rồi Guuji Hồ Ly Của Ta
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyNon-Codex Series, Non-Codex Lore Item
RarityRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionLoại tiểu thuyết thịnh hành ở Inazuma. Kể về câu chuyện của đại nhân Shogun phế vật và Guuji Hồ Ly tài giỏi, và "Chuyển Sinh Thành Raiden Shogun, Sau Đó Thiên Hạ Vô Địch" là tác phẩm hai tập, nhưng không được viết bởi cùng một tác giả, và điểm chung lớn nhất là đều nổi tiếng.

Table of Content
Item Story
Obtained From
Gallery

Item Story

"Hoan nghênh Shogun đại nhân về nhà!"

Yae Masako mặc bộ trang phục pháp sư có màu đỏ trắng xen kẽ đang cung kính quỳ trước mặt, đôi tai hồ ly mượt mà đang khẽ run run, bên dưới đôi tai đó chính là gương mặt được ngàn vạn dân chúng ngưỡng mộ.
"Ngài đã trở về rồi, nửa tháng trước việc tôi nhờ ngài đi thị sát lãnh thổ không biết như thế nào rồi?"
"À, không nên vừa về đã hỏi chuyện công việc. Vậy cứ như bình thường, ăn cơm trước? Hay tắm rửa trước? Hoặc là..."
"Nè, thế nào gọi là "cứ như bình thường" chứ! Hồi trước làm gì có màn chào đón như thế này."
Nghe tôi phản ứng như vậy, bóng hình đỏ trắng kia cười một cách thỏa mãn: "Tại thấy cô không có tinh thần mà, vậy tôi làm cơm tiếp đây, hôm nay sẽ làm món Cua Phủ Bơ mà cô thích nhé!"
"Được đó! Là Cua Phủ Bơ, Cua Phủ Bơ!"

Tôi, Raiden Shogun, nói nhiều nhất là câu "Được đó!" Ăn nhiều nhất là món Cua Phủ Bơ, gặp nhiều nhất... Chẹp, nói đại khái thì trong cuộc sống của tôi chỉ có hai loại người: người qua đường, và còn lại chính là chủ nhân của đôi tai mượt mà và giọng nói du dương kia.
Yae Masako chính là Guuji của Đền Kaminaru, người kế tục huyết mạch hồ ly, là người thân và người bạn của "vĩnh hằng"... Danh hiệu nhiều đến mức khó mà nhớ được, đối với dân chúng và cả với tôi đều cảm thấy cô ấy rất khó gần, và cũng khó đoán.

Mà một Yae Masako như thế vào lúc này đây đang tập trung cao độ vào quá trình chế biến món Cua Phủ Bơ.
Không sai, đơn giản hơn mà nói thì tôi, Raiden Shogun, đang được Guuji Yae Masako nuôi dưỡng.

Không biết bắt đầu từ khi nào đã quen với cuộc sống như thế này.
Dù cho chỉ là rút kiếm chém đại vài nhát, thì cô ấy cũng phấn kích vỗ tay nói: "Ngoan lắm ngoan lắm". Dù cho là đang nghĩ xem sau khi xem xong "Chuyển Sinh Thành Raiden Shogun, Sau Đó Thiên Hạ Vô Địch" thì ăn món gì, là cô ấy đã nhanh chóng dâng lên món trà sữa và bánh kem thơm ngon. Giống như đang bảo vệ cho sự vĩnh hằng, tận tâm hủy diệt hết mọi nỗi ưu phiền ra khỏi tầm mắt. Đối với tôi mà nói, cô ấy giống như hồ ly trong truyền thuyết, có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của tôi.
"Món Cua Phủ Bơ đã hoàn thành rồi... Vậy thì trước khi thưởng thức, vẫn là câu hỏi đó, việc thị sát lãnh thổ..."

Masako xoay người bưng lên món Cua Phủ Bơ còn đang nóng hổi, hương thơm lan tỏa khắp phòng. Nhưng tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, nói thật lòng, thì đó là căn nguyên của việc hôm nay tâm trạng tôi xuống dốc.
Như tôi đã nói, trong thế giới của tôi, chỉ có Masako và người khác.
Ngoài Masako ra, những người khác khi gặp tôi đều có chung một phản ứng: Lập tức cung kính quỳ rạp xuống đất, miệng hô vang "Shogun đại nhân", chờ tôi đi xa rồi mới thở phào rồi đứng dậy.
Bất luận người đó là vợ ai, cha ai, người yêu của ai, anh hùng của ai, cấp trên của ai, người hầu của ai, ở trước mặt tôi họ chỉ để lộ ra một gương mặt, mọi người gọi đó là sự tôn trọng, kính nể Shogun đại nhân.
Nhưng điều họ không biết là, tôi cũng sợ gương mặt như thế, chắc ai cũng sẽ sợ phải không: Ngàn vạn con người, chỉ để lộ ra cùng một gương mặt với bạn.

Chính vì vậy, tôi mới dựa dẫm vào Masako.
Chính vì vậy, mà tôi không thể nào từ chối yêu cầu của Masako, mặc dù tôi không làm được, nhưng cô ấy bảo tôi ra ngoài làm việc, thì tôi cứ đi thôi.
Nhưng tôi quả thật không biết làm sao để đối diện với hàng ngàn hàng vạn gương mặt giống nhau đó, không muốn đối diện, không thể đối diện. Chỉ có thể tránh tiếp xúc với họ, dù cho bị gọi là "Shogun phế vật" cũng không sao.
Nhưng, cho dù có cam tâm tình nguyện làm một "Shogun phế vật" đi nữa, thì cũng không thể tránh khỏi chất vấn của Masako
"Sao không nói gì vậy, Shogun đại nhân? Chẳng lẽ... Hôm nay cũng vậy, chỉ bước ra khỏi cổng Thiên Thủ Các, rồi sau đó cũng không làm gì, đến chập choạng tối mới quay về?" Giọng của Masako không chút giận dỗi, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi càng không biết phải đáp lại như thế nào.
"Vậy được thôi, hãy nghỉ ngơi đi nhé, tôi còn có việc khác phải làm, phải đi xử lý trước đây. Món Cua Phủ Bơ nhớ ăn hết nhé." Masako xoay người rời khỏi phòng.

Không biết tại sao, Cua Phủ Bơ hôm nay chẳng có mùi vị gì cả.
Rất nhanh sau đó tôi đã biết được đáp án.
Shogun đại nhân là vô địch thiên hạ, nhưng một Shogun đại nhân thiên hạ vô địch thì cũng sẽ bị cảm mạo quật ngã.
Sau khi ăn Cua Phủ Bơ không bao lâu, tôi đã nằm liệt trên giường, đầu đau như búa bổ, nhưng điều này chưa là gì cả, đối với tôi mà nói còn xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn:
Nếu là bình thường, chắc có thể gối đầu lên chân Masako, nghe cô ấy hát ru.
Nhưng hôm nay Masako đã không xuất hiện, cả ngự điện trở nên lạnh lẽo, đầu thì nóng ran, bên cạnh giường của Shogun không một ai cả.

Cô ấy, có việc của mình, cô ấy không chỉ là hồ tiên, mà còn là Guuji của đền thần nữa.
Không chừng bây giờ cô ấy đang tức giận, hoặc đang nghi ngờ một người suốt ngày cứ "được đó" như tôi, có thật sự xứng đáng để cô ấy tiêu hao nhiều tinh lực như thế không?
Đem theo nghi vấn đó, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ Masako vẫn đang nở nụ cười quen thuộc của cô ấy, trong tay bưng một chén trà.
"Đây là thức uống do tôi tự pha chế, có tên là "Tử Uyển Cầu Vồng". Tôi vừa đi một chuyến đến Đảo Ritou, mua một ít hoa Calla Lily của Mondstadt, thêm một chút bạc hà, uống nó rồi sẽ nhanh chóng hết cảm thôi."
Chắc là do nằm mơ, nên tôi không có sức để mà nhấc mình lên.
"Ôi, Shogun đại nhân không thể ngồi dậy sao, vậy xin phép tôi thất lễ một chút." Cô ấy dùng một cách mà cả trong mơ tôi cũng không dám làm để đút tôi uống "Tử Uyển Cầu Vồng".
Tôi tỉnh dậy, cảnh tượng lúc nãy quả thật đã vượt khỏi sức tưởng tượng của tôi, dù sao thì Masako lúc này vẫn đang tức giận vì tôi bỏ bê chính sự mà.

Nhưng mà... sao khóe môi lại ngọt thế?

Obtained From

Shop

Name
Kuroda Shop
items per Page
PrevNext

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton