Giấc Mơ Tan Vỡ – Thạch Tâm

Giấc Mơ Tan Vỡ - Thạch Tâm
Giấc Mơ Tan Vỡ - Thạch TâmNameGiấc Mơ Tan Vỡ - Thạch Tâm
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Giấc Mơ Tan Vỡ
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTuyển tập các câu chuyện viễn tưởng lưu truyền giữa các quốc gia tại Teyvat, kể lại câu chuyện xảy ra trong một quán đồ cổ.

Item Story

——Thạch Tâm——
Người ta nói rằng có một góc nhỏ trong thành phố đã bị lãng quên bởi núi đá và sóng.
Chỉ cần nhắm mắt lại đứng ở nơi gió biển thổi, quay lưng lại với phố xá ồn ào bước đi bốn mươi chín bước. Khi giọng nói được thay thế bằng sự im lặng, duy chỉ có âm thanh của nhịp đập trái tim, hãy mở mắt ra và bạn sẽ thấy rằng các bước đi đã dẫn bạn đến một cửa tiệm nhỏ...

————

"Có ai không?" người đàn ông mặc áo tơi nhẹ nhàng gõ cửa.
Thông qua chiếc cửa sổ đầy bụi bặm, anh nhìn vào những món hàng bày trong tiệm, những chiếc bình lấp lánh ánh huỳnh quang, lưỡi đao gãy phát ra ánh sáng lạnh lẽo, những bức họa cuộn tròn phai màu bởi thời gian, những viên thuốc phát sáng kỳ lạ, những mảnh ngói đầy sương giá...
Người đàn ông bước vào tiệm, cánh cửa sau lưng anh đóng lại.
Anh đến trước quầy hàng, khi đang đánh giá những cổ vật kỳ diệu này dường như không thuộc về thế giới này, thì một giọng nữ dịu dàng vang lên:
"Xin chào quý khách, có thứ gì vừa ý, muốn mua không?"

Người đàn ông sững người, nhìn lại, đôi mắt như cáo của chủ tiệm mang theo ý cười.
"Là như thế này, tôi muốn một tín vật để hoà giải mối ân oán cũ."
Người đàn ông hắng giọng, giọng nói mang theo sự thận trọng không tương xứng với ngoại hình.
"Vậy sao? Tôi hiểu rồi..."
Đôi mắt cáo màu vàng loé lên, chủ tiệm nhìn vào chiếc áo tơi ẩm ướt của người đàn ông, rồi gật đầu.
Sau đó, chủ tiệm cúi người tìm kiếm, trong chốc lát cô lấy ra một viên thạch phách tinh xảo từ trong quầy.

Thạch phách trong tay chủ tiệm phát ra quầng sáng màu vàng mờ, giống như màu mắt của cô vậy.
Người đàn ông nhận lấy thạch phách, tỉ mỉ quan sát dưới ánh trăng. Trong màn đêm, ẩn sâu trong ánh sáng vàng ôn hoà dường như đang che giấu một cơn bão xa xăm.
Bàn tay anh tiếp tục run rẩy.

"Cái gọi là thạch phách, chính là linh hồn của đá. Dưới dòng chảy của thời gian ngay cả tảng đá cứng đầu nhất cũng sẽ ngưng tụ một trái tim trong sáng không tạp chất."
Giọng nói của chủ tiệm dường như từ nơi xa xăm vọng lại, người đàn ông khẽ gật đầu.
"Đây chính là thứ tôi muốn."
Người đàn ông trầm giọng đáp, rồi đặt một túi mora nặng trĩu lên quầy, sau đó rời đi, hoà vào cơn mưa đêm ngoài cửa.

————

"Sự tình là như vậy."
Chủ tiệm dứt lời, nheo đôi mắt cáo nhìn người khách trước mặt.
"Anh ấy không nói gì nữa?"
Người thợ mỏ trẻ tuổi không thể che giấu sự vội vàng trong đáy mắt, nhưng chủ tiệm chỉ im lặng lắc đầu.
"Túi mora anh ấy để lại có vệt máu."
Giọng nói của chủ tiệm bình tĩnh và lãnh đạm như nước.

"Đó chính là thứ tôi muốn."
Người trẻ tuổi thở dài, dường như muốn tránh né đôi mắt màu vàng của chủ tiệm.
"Để trao đổi, tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện."
Chủ tiệm gật gật đầu, tỏ ý rằng anh ta cứ tiếp tục nói.
"Tôi từng cùng người đàn ông mặc áo tơi đó leo núi khai thác đá. Tôi vì muốn vượt lên hoàn cảnh, còn anh ta thì có một gia đình..."
"Sau đó, vào một đêm mưa bão, chúng tôi đã phá vỡ một tảng đá và tìm thấy mảnh thạch phách đó, từ bề mặt màu vàng trong sáng toả ra ánh sáng rực rỡ khiến cảnh đẹp ở Tuyệt Vân Gián cũng trở nên lu mờ trước nó..."
"Chúng tôi giao hẹn khi trở về bến cảng sẽ chia đôi. Nhưng đêm đó, dưới cơn mưa lớn, tôi lặng lẽ khiến anh ấy vĩnh viễn ngủ say trên vách núi..."
"Bởi vì tôi sợ hãi, tôi không thể tin anh ta, tôi không thể tin vào một lời hứa mà chỉ có một tiên nhân huyển ảo mới có thể nghe thấy."
"Cho nên, nỗi sợ đã chiến thắng tôi... Tôi thà tin vào toàn bộ của cải thấm đẫm máu, cũng không thể mạo hiểm với người lạ mặt..."

"Buổi sáng ngày thứ hai, tôi hạ dây trèo xuống vách đá. Tại bước thứ tư, bước thứ năm, bước thứ sáu, tôi dẫm lên một tảng đá. Đột nhiên một cơn chấn động chẳng lành từ lòng bàn tay theo gân cốt truyền đến não..."
"Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên sợi dây thừng, thì đã quá muộn..."
"Cảnh vật cuối cùng tôi nhìn thấy, là dây thừng bị đứt từng sợi từng sợi..."
"Tôi biết, đó là vết cắt của con dao săn."

"Vậy nên, cuối cùng các anh cũng đã thanh toán sòng phẳng."
Chủ tiệm mắt cáo để lộ một nụ cười nhẹ đến nỗi rất khó phát hiện được.
"Anh ấy lấy được thạch phách, còn anh đã trả hết số nợ."
Người trẻ tuổi không nói gì nữa.

————

Truyền thuyết kể rằng thạch phách là trái tim của đá, Đá càng có linh tính càng có thể phản ánh bản tính của con người.
Có người nói, ngay cả khi chủ nhân đã mất, linh tính kỳ dị của thạch phách cũng sẽ mang ham muốn và hối tiếc đó trở lại kiếp này, tìm kiếm người có khả năng giải quyết.
Chí ít thì truyền thuyết nói như vậy.
Người khách kỳ lạ đã rời khỏi 2 giờ rồi mà mưa vẫn đang rơi.
Chủ tiệm có đôi mắt cáo đứng lặng bên cửa sổ, nhìn sâu vào con đường nhỏ trong mưa mù.
「Nhưng mà... liệu họ đã thực sự giải thoát chưa?」
Dường như đối mặt với cơn mưa, cô đặt ra một câu hỏi không có câu trả lời.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton