Giấc Mơ Tan Vỡ – Ánh Trăng

Giấc Mơ Tan Vỡ - Ánh Trăng
Giấc Mơ Tan Vỡ - Ánh TrăngNameGiấc Mơ Tan Vỡ - Ánh Trăng
Type (Ingame)Đạo Cụ Nhiệm Vụ
FamilyBook, Giấc Mơ Tan Vỡ
RarityRaritystrRaritystrRaritystrRaritystr
DescriptionTuyển tập các câu chuyện viễn tưởng lưu truyền giữa các quốc gia tại Teyvat, kể lại câu chuyện xảy ra trong một quán đồ cổ.

Item Story

——Ánh Trăng——
Nghe đâu, có một góc nhỏ trong thành phố bị gió lãng quên.
Chỉ cần đứng trước đài phun nước nhắm mắt lại, sau 35 nhịp tim, đi 7 vòng theo chiều kim đồng hồ, lại đi ngược lại 7 vòng, rồi mở mắt sẽ phát hiện bước chân đã đưa bạn đến trước một cửa tiệm nhỏ...

————

"Xin lỗi. Cho hỏi có ai không?"
Veiga rụt rè hỏi.
Cánh cửa đóng sập phía sau cô. Âm thanh giòn giã của chiếc chuông treo trên cửa vang lên trong căn phòng tối tăm lộn xộn.
Ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua tủ kính pha lê. Trong tiệm chất đầy những thứ mà cô không thể hiểu nổi, cô bước vào một cách thận trọng, sợ rằng sẽ đạp phải thứ gì đó.
Không ai trả lời.
Thế là Veiga bắt đầu đánh giá những đồ vật xung quanh mình: Phụ kiện máy móc không rõ dùng để làm gì, cây đàn Lia cổ vô cùng xinh đẹp, những mảnh sành vỡ chạm khắc nhiều hình ảnh khó hiểu, gông cùm xưa cũ chi chít vết hằn, vương miện quý tộc bị lãng quên...
Khi cô đang quay mòng mòng trong đống đồ có vẻ như vô dụng này, không biết từ lúc nào, chủ tiệm với đôi mắt dài và hẹp như cáo đã đứng bên cạnh cô.
"Cái đó, đã từng là răng nanh của một vua sói. Bây giờ chắc chỉ có chiếc răng dài này và các vị thần là nhớ rõ quá khứ của vùng đất từng bị băng tuyết bao phủ kia."
Cô nhẹ nhàng nói,
"Xin chào quý khách. Có món gì vừa ý, muốn mua không?"

"Có thứ gì có thể khiến người "quên" không?"
"Ừm, có đấy."
Veiga ôm ngực, vội vàng hỏi:
"Cho dù là người rất rất quan trọng cũng có thể quên ư?"
Nữ chủ tiệm có đôi mắt cáo nghiêm túc gật đầu:
"Tôi còn biết rằng chàng trai trẻ mà cô muốn quên là một người có đôi mắt trong veo như ánh trăng. Anh ta biệt tăm đã rất lâu, để lại một lỗ hổng trong trái tim cô. Cho dù có gặp bao nhiêu người cũng không thể lấp đầy nó, cho dù chuyện hạnh phúc vui vẻ thế nào, cũng giống như ánh trăng mãi không thế nắm lấy được"
Veiga ngạc nhiên gật đầu.
Humu mỉm cười, và lấy từ đâu ra một chai rượu.
"Đây là một loại rượu làm cho con người ta quên đi nỗi đau."
"Vào thời xa xưa khi băng gió vẫn còn buốt giá, để có thể sinh sống và tồn tại một cách mạnh mẽ, tổ tiên đã bí mật ủ ra loại rượu này ở vùng đất sâu trong tuyết. Con người sau này có cuộc sống đầy đủ hạnh phúc rồi thì quên hẳn phương pháp làm ra loại rượu này."
Cô lắc bình rượu.
"Xem ra cũng không còn nhiều. Thấy cô có duyên với cửa hàng của tôi, không cần tiền. Đương nhiên, nếu đây là những gì cô mong đợi..."
Veiga cầm lấy ly rượu mà mắt cáo trao.
Trên thân ly rượu vốn được khảm một loại đá quý nào đó, nhưng đã bị cạy đi mất rồi, chỉ còn lại một lỗ trống cô đơn...

Khi Veiga định thần trở lại, cô đã đứng trước đài phun nước.
Hả? Tôi đang làm gì ở đây? Cô thầm nghĩ rồi vội bước về nhà. Hoàng hôn đã xuống muộn rồi, nếu bạn không nhanh chóng về nhà thì...
Cho dù là cửa tiệm kỳ lạ hay là cách đi đến đó, hay là những chuyện đã xảy ra trong đó, cô không hề nhớ một chút gì.

————

"Đã đi rồi."
Ngay khi tiếng chuông đóng cửa tiệm dừng reo vang, chủ tiệm với đôi mắt nhỏ dài như hồ ly nói.
Thiếu niên có đôi mắt trong veo như ánh trăng bước ra từ phía sau cửa hàng.
"Vất vả cho cô rồi."
"Đây là lần thứ mấy cô ấy đến đây?"
"Lần thứ sáu... hay thứ bảy." Thiếu niên ngập ngừng một lúc rồi hỏi, "Rượu này có thực sự hữu ích không? Không phải là tôi không tin cô, nhưng..."
Chủ cửa hàng mỉm cười bâng quơ.
"Nó có thể giúp người ta quên đi nỗi đau. Nhưng xem ra, đối với cô ấy, quá khứ giữa hai người không phải là một điều đau khổ. Rượu này cũng chỉ khiến cô ấy tạm thời quên đi nỗi đau của việc thương nhớ, mất đi anh mà thôi."
"Cô ấy đấy à, chỉ cần nhìn thấy ánh trăng, chắc chắn sẽ nhìn thấy hình bóng của anh từ đó, rồi sẽ dần nhớ lại mọi thứ thôi. Nào là cuộc gặp gỡ ở lễ đánh cầu, nào là những buổi chiều dưới tán cây ở Phong Khởi Địa, nào là ngắm cảnh ở Đỉnh Lời Thề hoặc nắm tay nhau chạy trốn khỏi lễ tế mùa hè, rồi còn đưa thơ và áo choàng lông chim cho cô ấy ở nơi tập trung của các nhà thơ. Đối với cô ấy mà nói, chắc chắn đều là những ký ức không muốn xóa bỏ."
"...Tiệm này cũng có một loại rượu thực sự khiến con người quên đi tất cả. Nếu anh muốn, tôi có thể cho cô ấy uống!"
Cô khẽ mỉm cười và nhìn người thiếu niên. Anh im lặng hồi lâu rồi thở dài.

"Rốt cuộc tại sao anh cứ muốn từ bỏ?"
"A, là do điều này."
Anh lấy ra một quả cầu pha lê từ trong lồng ngực. Trong đó có một ký hiệu mờ nhạt.
"Tôi nghe nói rằng những người có nó, thì sớm muộn cũng có một ngày sẽ biến mất khỏi thế giới này.
"Vậy thì chi bằng sớm ngày rời khỏi. Nhân lúc cô ấy còn trẻ mà sớm quên tôi đi thì tốt hơn."
"Thì ra là vậy." Cô cười mỉm, "anh cũng là người được chọn."
"Nhưng điều gì sẽ xảy ra với người được chọn, bạn có biết không?"
Thiếu niên hỏi dồn dập.
Cô cười, nụ cười nhẹ như không, nhìn anh và không trả lời.
"Tôi cũng phải đi rồi. Nếu đã lấy được thứ này, thì việc cần làm hãy đi làm thôi."
"Nếu cô gái đó quay lại thì sao?"
"...Vậy, hãy để cô ấy tự vượt qua nó."
"Thật là một người đàn ông tàn nhẫn."

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

TopButton